1, hãy mở loa phóng thanh.

 

Và hãy làm theo như chỉ dẫn.

 

Đài à.

 

làm theo chỉ dẫn.

 

2, hãy chuyển các router
qua phần tĩnh.

 

Đưa nút bấm vào thẳng.

 

Siết chặt vào.

 

Router.

 

Qua phần tĩnh.

 

Young- Goon trước khi bị tai nạn.

 

Đột nhiên cô ấy không ăn uống gì sao?

 

Tôi e rằng tôi không có chú ý
đến điều đó trong một thời gian.

 

Công việc tại nhà hàng
của tôi khá bận rộn.

 

Thật ra chính Young- Goon
đã nuôi dưỡng mẹ tôi.

 

Xin lỗi.

 

Không, ý tôi là mẹ tôi đã
nuôi nấng Young- Goon.

 

- Chính vì thế mà lớp trẻ luôn nói chuyện
- 3, đặt một miếng kim loại cỡ 2 x23.

 

Hơi giống lớp già chúng tôi.

 

Tôi có thể gặp bà của cô ấy không?

 

Bà ấy về nhà với chứng bệnh mất trí nhớ.

 

6 tháng qua bà ấy không
ăn gì ngoài củ cải cả.

 

- Củ cải?
- Giống như củ cải chua vậy.

 

- Bu lông 1. 7 x4
- Tôi hiểu rồi.

 

Alô?

 

70 kg lòng bò, cô có lấy phần thịt đầu,
tai, gan và ruột không?

 

Không, chúng tôi cần ít nhất 100 kg.
Cô biết ngày nay lấy mấy
thứ này cũng khó mà.

 

Khi tôi còn nhỏ.

 

Vì lúc tôi còn nhỏ, tôi đi học
về sớm do bị nhức đầu.

 

- Đầu à?
- Yeah, thịt đầu.

 

Không, lấy 60 kg lưỡi đi.

 

Yeah.

 

Ngay khi tôi về nhà, nó đau dữ dội hơn.

 

Tôi bắt đầu đứng giữa sân la lên.

 

Mẹ.

 

Mẹ.

 

5, gỡ các chất cách ly.

 

Chất cách ly, loa, hộp,
tập hợp lại như một mạch điện.

 

- Mẹ đang làm gì vậy?
- Măt sau.

 

Âm thanh.

 

Bu lông cỡ 2 x8, gỡ bỏ.

 

Bà ấy...

 

Đang cho chuột ăn.

 

6.

 

Thử và mở radio lên.

 

Mở radio lên.

 

Và cô ấy cũng về nhà
ăn củ cải luôn sao?

 

Cái mùi này thật sự kinh khủng quá
mỗi khi con bé ăn củ cải.

 

10 đến 25...

 

- Chúng là chuột nuôi à?
- Bình thường.

 

Đối với tôi chúng rất lạ lẫm.

 

- 7, khi kiểm tra xong
- Kiểm tra.

 

- Đưa ăng ten cao lên...
- Ănten...

 

Chỉnh tần số để dò đài.

 

Đài truyền thanh.

 

8, chia đoạn cuối của
dây làm 3 và bọc lại.

 

Mẹ tôi đã nói cho tôi biết.

 

Bà ấy có một bí mật mà bà ấy
thật sự không thể nói ra.

 

Nhưng bà ấy không muốn giấu nó nữa.

 

Những con chuột này chính
là em trai và em gái của tôi.

 

Giống như thay vì cô là em của
tôi, thì đó là lũ chuột.

 

'Tôi là chuột mẹ mà.

 

- Tôi hiểu rồi.
- Đẹp quá.

 

- Lấy dao cắt cổ tay trái...
- Cổ tay... Dao...

 

Người mẹ tội nghiệp của tôi.

 

Mẹ tôi rất nhút nhát...

 

- Hãy cởi dây ra
- Dây...

 

Young- Goon có biết chuyện
bà của cô ấy không?

 

Lấy băng keo quấn lại.

 

- Young- Goon?
- Băng keo.

 

Dĩ nhiên là không.

 

Mẹ tôi càng ngày càng
thân thiết với lũ chuột.

 

Như với mấy cái lòng heo vậy.

 

Bệnh nhân của cô có vậy không?

 

10, cắm vào ổ điện.

 

Cắm à.

 

Young- Goon có từng nói.

 

Cô ấy là gì khác nữa không?

 

Không, thưa bác sĩ.

 

Young- Goon là một con người.

 

Những điều mà bà của con bé làm.

 

Có phải khiến cho Young- Goon
thấy muốn tự tử đúng không?

 

Con bé sẽ ổn chứ?

 

Tôi thắc mắc là một đứa trẻ như cô
có thể đem thức ăn đến đây đó.

 

Cha mẹ cô đang nghĩ cái gì
khi gửi cô đến đây vậy chứ?

 

Hơn ai hết, cha mẹ luôn luôn
là những nhân tố quan trọng.

 

Đối với con gái thì người
cha rất đặc biệt.

 

Giống như cô gái đằng đó...

 

Họ nói 10 năm trước có
một bệnh nhân biến mất.

 

Tên anh ta là Oh Dong- Soo và
anh ta ốm và xanh xao như tờ giấy gạo vậy.

 

Và anh ta bị mắc chứng
bệnh không ngừng nấc cụt được.

 

Cả bệnh viện, quân đội và cảnh sát,
họ đã tìm anh ta khắp nơi.

 

Họ thậm chí còn tìm kiếm trên núi.

 

Họ nói rằng anh ta là
người bệnh thần kinh nguy hiểm.

 

Khoảng một tuần trôi qua.

 

Trước khi họ nhận ra rằng chiếc đồng hồ này
gây ra tiếng như tiếng nấc cục.

 

Anh ấy đã gục xuống
một cách thoải mái, và chết.

 

Nghe này.

 

Cái âm thanh này.

 

Tôi không thể sống như thế
này thêm được nữa.

 

Qua đây
Nhìn đây.

 

Tin hay không hả.

 

Điên thật rồi.

 

- Mọi người nghe đây,
chuyện này thật điên rồ!
- Dae- Pyong, bình tĩnh đi.

 

- Ai đã mặc cho anh như vậy hả?
- Đồ ăn cướp chó chết!

 

Sao anh dám bắt giam cảnh
sát đang làm nhiệm vụ hả, chó chết.

 

- Bắt Park ll- Soon lại.
- Dae- Pyong, làm ơn bình tĩnh đi.

 

- Bình tĩnh lại.
- Cảnh sát.

 

911 !

 

Bác sĩ Kim!

 

Anh ta lại như vậy nữa.

 

Nhân viên cảnh sát à?
Anh ta đang đùa với ai vậy?

 

Anh ta đúng là bệnh hoạn.

 

Anh ta mặc đồng phục của
nữ sinh, giết vợ anh ta...

 

Rồi đốt trụi ngôi nhà...

 

Đổi qua đề tài khác nhé.

 

Còn anh chàng đeo mặt nạ,
họ nói anh ta từng rất đẹp trai.

 

Nhưng sau khi bị làm nhục trong
quân đội, anh ta trở nên bị điên.

 

Anh ta đốt gương mặt đẹp trai
của mình bằng đầu thuốc lá.

 

Sau đó anh ta khâu
hậu môn của mình lại.

 

Người đàn ông đằng kia.

 

Anh ta là một nông dân ở Kyung- San.

 

Cuộc đời anh ta độc thân và bình yên.

 

Và đối xử với mọi người rất tốt.

 

Nhưng anh ta lại đi yêu một con
bê mà anh chính tay anh ta đỡ đẻ.

 

Tôi nghĩ tên nó là Jenny.

 

Anh ta đã mang nó vô phòng.

 

Nó không thể nói chuyện, cũng không có tay
nhưng anh ta rữa mặt cho nó.

 

Và cùng nghe đài với nó
và chẳng bao lâu.

 

Người dân trong thị trấn nghĩ
anh ta kỳ quặc và đưa anh ta đến đây.

 

Nhưng anh ta chỉ yêu Jenny thôi.

 

Tôi buồn quá.

 

Cô ta là ai vậy?

 

Huh?

 

Tôi cũng không biết.

 

Sul- Mi! Cô không nên dẫn bệnh nhân
đi lang thang như thế này được.

 

Không phải lỗi của tôi, có ai
đó đã để cô ấy lại cho tôi mà.

 

Đừng nhìn tôi như thế mà bác sĩ.

 

Cô biết tôi bệnh mà! Cô không nên
làm tôi lúng túng như thế.

 

Cô ấy có kể cho cô nghe
nhiều chuyện không, Young- Goon?

 

Những chuyện cô ấy kể cho cô...

 

Đúng rồi, toàn là dối trá cả!

 

Đúng thế, toàn là dối trá.
Nó được gọi là chứng nói cường điệu.

 

Cô ấy bị mắc bệnh hay kể chuyện.

 

Cô ấy đều mất hết ký ức
khi cô ấy điều trị tâm lý.

 

Vì thế cô ấy đều bịa ra các câu
chuyện để thay thế cho các ký ức đó...

 

Có chuyện gì vậy?

 

Cô ấy không nói chuyện.

 

Sự suy nhược thần kinh à?

 

Bà của cô ấy bị chứng tâm thần phân liệt.
Bà ấy nghĩ mình là chuột.

 

Cô ấy có sợ mẹ chồng của mình không?

 

Sao anh nói vậy?

 

Có một lần tôi thấy.

 

Hai bệnh nhân nghĩ mình là chuột.

 

Cả hai người đều nói họ
rất sợ mẹ chồng của mình.

 

Tôi cũng không biết phải bắt
đầu với cô ấy ở chỗ nào nữa.

 

Cô ấy cũng chẳng
động đậy ngón tay nữa.

 

Đôi mắt của cô ta mơ hồ.

 

Hey mấy nhóc.

 

Tao đến đây.

 

Không được giả vờ là không hiểu tao đó.

 

Những thứ ánh sáng này
không dễ chịu đúng không?

 

Cho dù mày có mệt đến cỡ nào,
thì cũng là không tốt nếu mày không chào một tiếng.

 

Sau cả ngày làm việc mày thế nào rồi?

 

Thật sao?

 

Vậy.

 

Có lẽ cho mày uống chút trà nhé.

 

Thành thật cảm ơn anh.

 

Có lẽ ánh sáng ở đây sẽ dễ chịu hơn.

 

Vậy là mày đã biết ngay từ đầu
mày là ánh sáng?

 

Sau đó tao nhận thấy mình
chính là rô bô.

 

Những người bận áo trắng và đưa
bà của tao đi mất trên chiếc xe cứu thương.

 

Mày biết những người bận áo trắng à!

 

Thì họ luôn có ở đây.

 

Họ bận những cái áo trắng
của bác sĩ, y tá...

 

Bà!

 

Đúng thế, và những câu ra lệnh nữa.

 

- Bà ấy ăn củ cải...
- Bà.

 

Nhưng để quên bộ răng giả của bà ấy.
Vì thế tao chạy theo họ.

 

Bà cần răng giả để ăn củ cải.
Mày biết bà ấy là chuột mà.

 

Nhưng sau đó có một chiếc xe xuất
hiện và chở tao đi.

 

Nhưng một chiếc xe đạp đâu
thể đánh bại xe cấp cứu.

 

Thậm chí một đứa con nít cũng biết điều đó.

 

Vì thế tao đã la lên và mày
biết chiếc xe đạp nói gì không?

 

' một rô bô có thể đánh bại tất cả.

 

'Sao mày lại không biết điều đó khi
chính mày là một rô bô chứ?'.

 

Vì thế tao luôn phải giả
vờ là tao biết.

 

Nhưng vấn đề ở đây là sự thật
tao không thể đuổi kịp xe cấp cứu.

 

Mày hãy hỏi sau đó tao đã
nói gì với chiếc xe đạp đi.

 

''Đồ ngốc, tôi hết pin rồii''.

 

Vì thế tao phải cố gắng xạc
pin bằng cách nghe.

 

Đài phát thanh giáo
dục tại nhà máy.

 

Khi nào nó sáng lên tới đây
thì tao mới đầy pin thôi.

 

Nhưng mà hình như tao hết pin rồi.

 

Tao đã làm theo những gì cái đài bảo tao,
và xe cấp cứu đã đưa tao đến đây.

 

Tao là một cỗ máy nhưng mà.

 

Tao không có một bản hướng dẫn sử dụng
hay nhãn hiệu nào trên người cả.

 

Tao thậm chí không biết chức
năng của tao là làm gì nữa.

 

Tao được chế tạo để làm gì?

 

Cô chưa ăn trưa đúng không?

 

Cô không thể nhịn đói đến
chết theo kiểu này được.

 

Cô gái phục vụ có danh sách
các món cô có thể ăn.

 

Có một cô gái như cô đã từng nhịn
đói cho tới chết đó.

 

Cô ấy rất nhiệt tình.

 

Nhưng bác sĩ phải ép cô ấy
dùng dụng cụ nuôi dưỡng cô ấy.

 

Các bác sĩ và giáo sư đang
hội ý làm cách nào để cho cô ăn.

 

Thật là kinh khủng khi họ ép
thức ăn vào mũi của cô trước mặt mọi người.

 

Vì thế cô gái ấy đã ăn
và sống được.

 

Buồn đúng không?

 

Vì thế tôi đang nghĩ.

 

Muốn tôi giúp cô không?

 

Nghe này, tao có vài tin tốt đó.

 

Đến lúc suy ngẫm rồi.

 

Hãy thức giấc và lắng nghe tiếng
vo ve của tủ lạnh giữa đêm tối.

 

Vào một buổi sáng mùa đông lạnh giá.

 

Cảm nhận được âm thanh
của những người phải mưu sinh suốt đêm.

 

Họ rơi lệ vì không biết được
mục đích sống của mình.

 

Hãy nghĩ đến ngọn hải đăng
và một trái tim yêu thương.

 

Sẽ mãi tồn tại.

 

Giá như mình cũng có
mục đích để tồn tại.

 

ll- Soon, làm ơn, mặt nạ của anh.

 

Anh Gop- Dahn, anh
có thể giải thích được không?

 

Bệnh viện của chúng tôi
có những phòng biệt lập...

 

Cho những ai làm phiền đến người
khác và để tạo an toàn cho người khác.

 

Và khi nào nhận thấy
phải có sự điều trị cần thiết.

 

- Với sự cho phép của nạn nhân
- Sự cho phép gì chứ?

 

Cô nói là tôi ở trong phòng biệt lập.

 

Cho đến khi nào tôi đồng ý à?

 

Tôi đã nói trước nếu anh đánh người vô cớ...

 

Anh sẽ vào phòng biệt lập.

 

Nhưng ll- Soon là kẻ cướp.

 

Đó là bệnh nhân tâm thần
nguy hiểm của bệnh viện.

 

Mọi người có tấn công anh ta không?

 

Không phải là tấn công mà là phòng thủ.

 

Anh ta lấy đi thứ quan trọng của tôi.

 

Được rồi ll- Soon lấy cái gì
của anh, Dae- Pyong?

 

Họ sẽ thông báo cho tôi
nếu có bất cứ cái gì bị mất.

 

Cách đây 3 ngày ngay cả việc phục vụ
tôi cũng còn chưa được nhận.

 

Trong khi Park ll- Soon thắng
5 trận ngày hôm qua.

 

Với công nghệ phục vụ mà
tôi phát triển 12 năm qua.

 

Đó không phải là ăn cắp. Bất cứ
cái gì họ cũng nghĩ là tôi làm.

 

Thôi đi, đây không phải là sự thật.

 

12 năm trước.

 

Anh đã thua tôi trò chơi ping- Pong.

 

Chỉ khoảng một tháng trước.

 

Tôi đột nhiên ăn không ngon miệng.

 

Nghĩ xem nó đã khiến da
tôi bị như thế nào.

 

ll- Soon đến và ăn hết đồ ăn của tôi.

 

Anh ta lấy dây thắt lưng của tôi.

 

Nguyên cả một tuần.

 

Dây thắt lưng của đồ pajama của anh ?

 

Không đây là da của dây thắt lưng
tôi đeo ở đây nè.

 

Nhìn này nó bao hết ở đây.

 

Ý anh ta là anh ta
sinh ra đang mặc pijama sao?

 

Vậy ll- Soon là người lấy trí nhớ của tôi?

 

Đồ chó.

 

Đồ ăn cắp.

 

- Trả ping- Pong cho tôi !
- Đứng lại.

 

Làm ơn đi anh chàng pijama.

 

Tôi đã nói mẹ tôi không đi là vì anh.

 

Yeah, đúng vậy.

 

Tại sao bà ta chưa bao
giờ gọi dù chỉ một lần.

 

Để nhắc tôi đừng quên đánh
răng trước khi đi ngủ chứ.

 

Tôi thừa nhận.

 

Tối qua, tôi lấy mất ngày thứ 5.

 

Thứ 5 của ai.

 

Làm sao một người có thể
lấy được ngày thứ 5 chứ?

 

Undewear ngày thứ 5 bị mất.

 

Cái của ngày thứ hai ở đây
đúng không, còn ở đâu nữa?

 

Tôi không bíết.

 

Anh ấy thật sự tốt.

 

Đây đúng là một sự tình cờ.

 

Tôi biết thêm về tên cướp này.

 

Tôi có thứ này,
tôi muốn gặp người.

 

Đã lấy đồ của tôi.

 

Tôi không biết phải cảm
ơn anh như thế nào.

 

Xin lỗi đã để chậm như vậy.

 

Xin chào mọi người,
anh khoẻ không?

 

- Ăn cơm chưa?
- Ăn rồi.

 

Yeah, tôi cũng vậy.

 

Anh ăn chưa?

 

Đừng bỏ bữa ăn đó.

 

Đồ tâm thần.

 

Tôi không phải đồ tâm thần.

 

Tôi là một rô bô.

 

Ah, để tôi đây.

 

Con hứa với mẹ con sẽ...

 

Mẹ , con nghĩ con là một rô bô.

 

Cái gì hả?

 

Cái loại này giống một con rô bô?

 

Con có bị lỡ hành kinh không vậy?
Vì con là một rô bôsao?

 

Con muốn ăn thứ gì không?
Như củ cải chẳng hạn?

 

Được rồi, con đi ngủ đi.

 

Nếu con mà là rôbôt thì cũng ổn.

 

Nó sẽ không cản trở cái
cách mà con sống.

 

Con đừng để ai biết.

 

Ai sẽ đến ăn tại nhà hàng nếu mà
con gái của tôi là một con rô bô chứ?

 

Robốt, cô đang nghĩ về bà của cô à?

 

Đúng vậy.

 

Cô không cảm thấy buồn sao?

 

Không, tại sao phải buồn?

 

Cô ta cũng đang thắc mắc về cô...

 

Tại sao cô chưa giết những
người mắc áo trắng đó?

 

Cô ta ngạc nhiên sao cô không cái
người mặc áo trắng lôi bà ấy đi.

 

Và mang hàm răng giả của bà cô.

 

Nhưng tôi...

 

Tôi không đủ sức mạnh.

 

Phương pháp sạc này hình
như là có giới hạn.

 

Tôi hi vọng là không phải
bởi vì sự thông cảm.

 

Cô biết đó, sự thông cảm chính là điều tệ
nhất của 7 tội ác chết người.

 

Không, thật sự là.

 

Không phải bởi vì sự thông cảm.

 

Vì ý kiến của cô,
sẽ có 6 người khác đồng tình.

 

Trở nên buồn.

 

Sự bồn chồn.

 

lưỡng lự.

 

Mơ tưởng.

 

Mặc cảm tội lỗi.

 

lòng biết ơn.

 

Tất cả những điều trên là xấu xa.

 

Đúng thế.

 

Giấc mơ ảo tưởng liệu những người
mặc áo trắng đó có bà hay không...

 

Sự đồng cảm về người bà của họ
nếu người mặc áo trắng chết đi...

 

Và lưỡng lự để họ chết,
nên cảm thấy tội lỗi.

 

Nghề trồng hoa.

 

Anh hãy mang trò ping- Pong lại.

 

Mỗi lần tôi chơi đều cảm thấy ngứa.

 

Bên má phải.

 

Chuyển đổi.

 

- Dae- Pyong!
- Bác sĩ.

 

Anh ta rất lịch sự.

 

Anh ta khúm núm đi thẳng về trước.

 

Đây là nghi thức xã giao.

 

Anh ta nghĩ là do lỗi của
anh ta mỗi khi có bất cứ chuyện gì sai.

 

Anh có ở đó không?

 

- Chào
- Có chuyện gì?

 

Anh ngạc nhiên vì tôi không còn tội lỗi nữa.

 

Hồi đó anh ta đã gây ra tại nạn...

 

Anh ta bị buộc là có tội.

 

Anh ấy đi theo nạn nhân để xin lỗi.

 

Họ không thể chịu đựng nữa...

 

Họ báo với cảnh sát mang
anh ta đến bệnh viện.

 

Tôi nói không.

 

Đó không phải là lỗi của anh, Duk- Chun.

 

Đó là trò ping- Pong của tôi !
Quá ngứa để chơi nó.

 

Duk- Chun là chuyên gia nói
mọi điều thừa thãi.

 

Trò ping- Pong là chỉ cho và nhận?

 

Tôi cũng không nghĩ vậy.

 

Người ta phải cho sau khi nhận?

 

Quan trọng là giao ping- Pong
ở chỗ nào.

 

Đó là sai lầm của tôi.

 

Mèo là con vật tôi ghét nhất.

 

Vợ của tôi cũng đáng ghét.

 

Không rõ ràng khi tôi là người bất lực.

 

Với người vợ dữ dằn?

 

Tôi nghe nói chẳng bao
lâu nữa phiên toà sẽ mở.

 

Tôi đã ký đơn kiện cô ta.

 

Cô ta hiện nguyên hình là một con
quái vật khi chúng tôi cưới nhau.

 

Sự bất lực của cảnh sát cản
trở nhiệm vụ của anh ta.

 

Được rồi, chuyển.

 

Xin chào.

 

Mọi người làm gì thế?

 

Ăn cơm chưa?

 

Chào.

 

Có khoẻ không?

 

Ăn cơm chưa?

 

lạy chúa.

 

Tôi xin lỗi.

 

Cô có sao không?

 

Tôi xin lỗi.

 

- Tôi phải xin lỗi bà thế nào đây?
- Tôi mệt quá.

 

Xin lỗi đã làm bà mệt.

 

Sao tôi luôn làm người khác
mệt chứ? tôi xin lỗi.

 

Tôi có một mơ ước.

 

là tôi sẽ xin lỗi những
người tôi làm phiền.

 

Mọi người cần phải sửa đổi
mỗi khi gây ra rắc rối.

 

Nhưng bây giờ...

 

Sự lịch thiệp của tôi bị đánh cắp rồi.

 

Bây giờ tôi phải xin lỗi thế nào?

 

Anh nhớ anh mất ở đâu không?

 

Mọi người không biết nỗi buồn
của người khác đâu.

 

Chết tiệt.

 

làm ơn lấy nó đi đi.

 

Sự đồng cảm của tôi.

 

Giống ngày thứ 5.

 

Sự đồng cảm?

 

là cái gì?

 

Cái cảm giác đó ngăn tôi
giết những người mà tôi nên giết.

 

Tôi cứ nghĩ...

 

Nếu tôi giết người mặc áo trắng...

 

Và họ cũng bà đúng không,
những người bà tội nghiệp...

 

Nhìn này.

 

Khi cô nói chuyện với một người.

 

Cô phải nói để cho người ta hiểu.

 

ừ, sự đồng cảm là...

 

Mẹ tôi, chú , cô tôi nên đối
xử theo cách này.

 

Sao họ có ít đồng cảm vậy?

 

Không có ai là chuột
bởi vì họ muốn thành chuột cả.

 

Đừng bao giờ nhắc đến mẹ.

 

Tôi xin lỗi.

 

Nếu cô tiếp tục yêu cầu tôi lấy cái gì...

 

Không phải là lấy cắp,
tôi chỉ kêu cô đưa cho tôi.

 

Tôi phải làm gì đây?

 

Khi tôi...

 

Khi tôi lập kế hoạch lấy cái
gì đó từ người khác...

 

Tôi phải theo dõi người đó mấy ngày.

 

Cô có thể làm không?

 

Không có vấn đề gì.

 

Tôi phải lén theo dõi họ và tìm
xem có thứ gì tôi muốn lấy cắp không.

 

Sau đó tôi sẽ lấy những gì mình muốn.

 

Cô sẵn sàng chưa?

 

Cô có thể tin ở tôi.

 

Một khi tôi thoả mãn mong muốn lấy cắp.

 

Thì điều đó chỉ trọn vẹn nếu tôi lấy
nó mà không có sự cho phép của họ.

 

Họ ghét tôi lấy cắp của họ.

 

Cô có thể làm vì tôi không?

 

Hứa là ghét nó đi, tôi năn nỉ cô mà.

 

Vì tôi đi giật lùi nên cô
ta không thể theo sau tôi được...

 

Cô ta bỏ nhiều thời gian
để nói chuyện với cái máy.

 

Có hàm răng giả trong đó.

 

Cô ta bỏ tay bác sĩ và bắt tay với y tá...

 

Cô ta thích thú nhưng đột nhiên giựt ra.

 

Cô ta chạy đi bắt tay mọi người.

 

Tại sao cô ta không ngừng
lại nếu cô ta không thích?

 

Cô ta không hoạt động nhiều, sao
cô ta lại kiệt sức vậy chứ?

 

Bởi vì cô ta không ăn gì cả.

 

Cà phê.

 

Đen.

 

Cô có trên đó không?

 

ánh sáng, máy tự động
điện thoại công cộng, đồng hồ!

 

Anh có thấy hàm răng của bà tôi không?

 

Anh không hiểu tôi nếu
không có hàm răng giả à?

 

Hàm răng giả này ở đâu vậy?

 

Young- Goon không ăn.

 

Gop- Dahn đã ăn nó.

 

Young- Goon không ăn
P. S. Gop- Dahn ăn.

 

Hôm nay chúng ta tập trung
ở đây nói chuyện.

 

Về những tổn thương.

 

Thế còn anh Duk- Chun?

 

Sẵn sàng...

 

Phần đau buồn nhất của tôi là ?

 

Phần đau buồn nhất của tôi là ?

 

Phần đau buồn nhất của tôi là ?

 

Mẹ...

 

Mẹ kiếp.

 

Còn tôi, bác sĩ?

 

Được rồi. Sẵn sàng chưa?

 

Phần đau buồn nhất của tôi là ?

 

Khi tôi 15 tuổi mẹ tôi bỏ nhà đi.

 

Bà ấy lấy hết tài sản của gia đình
dành giùm để làm bàn chải điện.

 

Và bỏ lại những thứ tốt đẹp.

 

Sau đó tôi trở thành trên trộm.

 

Mẹ kiếp tên trộm.

 

Anh lịch sự lại chút đi.

 

Anh hãy bước lùi về và
nói những thứ thừa thãi, chỉ thế thôi.

 

Nhưng tại sao? Tôi không muốn.

 

Mọi người không thể theo sau tôi được.

 

Ở đây, đổi.

 

Tin này mới.

 

Cô ta được chuyển đến một bệnh viện gần
đó nhưng không bao giờ tỉnh dậy nữa.

 

Bà thì... Chỉ trích.

 

Trong lúc đó...

 

Người mặc áo trắng...

 

Đôi bông tai... Của bà...

 

Oh... Ăn... Củ cải.

 

Họ không thích nó.

 

Do đó...

 

Họ không để tôi đưa hàm răng
giả cho bà đâu.

 

Bà của tôi... Thích.

 

Củ cải. Rất nhiều.

 

Tôi... Giết hết bọn họ.

 

Bọn chết bằm...

 

Làm ơn...

 

Hãy lấy đi.

 

Sự đồng cảm của tôi!

 

Ngừng khóc đi.

 

Cô có ghét không?

 

Không à?

 

Tôi bảo là cô phải ghét mà.

 

Tôi ghét, tôi ghét, tôi ghét.

 

Tôi thật sự ghét.

 

Tôi sẽ lấy đi sự thông cảm của cô.

 

Được rồi, chuyển.

 

Khi tôi đếm đến 5 và bật
ngón tay thì cô mở mắt ra.

 

12 3 4.

 

Không có sự đồng cảm.

 

Young- Goon!

 

Young- Goon?

 

Pin của tôi...

 

Pin...

 

Cạn kiệt.

 

Young- Goon!

 

Young- Goon?

 

Young- Goon?

 

Wang Gop- Dahn!

 

Gop- Dahn!

 

Nói thật cho tôi đi.

 

Cô thực sự đã ăn thức ăn
của Young- Goon sao?

 

Berne xinh đẹp.

 

Nơi có dòng suối trong vắt chảy qua.

 

Tôi phải thực hành thêm bao nhiêu lần...

 

Để được tham gia vào Edelweiss
Boys và Girls' Choir?

 

Trường hợp của tôi phải có
dây thắt lưng quanh bụng.

 

Tôi luôn cảm thấy an toàn
thậm chí là ở những nơi lạ.

 

Dừng lại, hay ánh mắt chúng ta
sẽ bắt gặp và ngại ngùng.

 

Hoa hồng đỏ nở trong sương.

 

Khi cuộc sống của tôi đến bước cùng.

 

Thì dây đeo sẽ bị giới hạn.

 

Tôi đã tập cách đây 31 năm từ
khi tôi thi rớt cuộc thi tiếng hát truyền hình.

 

Và tôi chỉ quay về...

 

Nơi bắt đầu nguồn cội.

 

Das Obuh- lan- Ya Obuh- lan.

 

Những ngọn núi đẹp ở Berne.

 

Das Obuh- lan- Ya Obuh- lan,
Oh, Berne yêu dấu...

 

Con người có thể chống lại trọng lực không?

 

Hai người có nghĩ...

 

Con người có thể đi...

 

Chống lại trọng lực sao?

 

Tôi đã thử nghiệm thành công.

 

Bay trong trạng thái ngủ.

 

Nước bạc hà
đôi vớ hồng vàng.

 

Chúng tạo ra trạng thái tĩnh điện.

 

Và làm cho cơ thể nổi bồng bềnh.

 

Như siêu nhân bay lên.

 

Nhìn tôi này.

 

Nên tránh ăn những thứ như gà trước khi bay.

 

Young- Goon luôn trốn nên tôi không thể
gặp cô ấy nhiều trong mấy ngày này.

 

Cô thấy tôi không, Sul- Mi?

 

Một phần, nhưng mà.

 

Tại sao anh không cởi ra?

 

Vậy nếu tôi làm vậy và tôi
sẽ vô hình à?

 

Ba mẹ tôi thường có những
hành động như không hề có mặt tôi ở đó.

 

Ngay cả khi tôi đang ở đó.

 

Đó là lý do tôi rất giỏi
trong việc lấy cắp đồ.

 

Bởi vì đôi lúc không
ai có thể nhìn thấy tôi.

 

Khi tôi 20 tôi học lắp ráp động cơ.

 

Tôi đã kiếm được số tiền trong sạch nhưng
lại bị bắt khi ăn cắp một chiếc xe máy.

 

Khi tôi bị xử, quan toà đã nói những
thứ chỉ có một mình tôi có thể nghe.

 

Bị cáo Park ll- Soon
loại trừ từ bây giờ.

 

Chó chết.

 

Oh trời.

 

Tôi đã làm mọi việc ở trong tù.

 

Vì tôi thích bị loại trừ.

 

Tôi lấy cắp đồ người khác mặc.

 

Tôi đánh răng rất chăm chỉ.

 

Khi nào mà răng của anh sắp
sửa rụng thì nó sẽ không bao giờ mọc lại đâu.

 

Đúng vậy.

 

Tôi đã làm kiểm tra tâm lý và.

 

Họ nói tôi bị tâm thần và khó gần.

 

Khó gần sao?

 

Như là ăn cắp đánh nhau vô cớ.

 

Không cảm thấy tội lỗi hay thông cảm.

 

Nhưng tôi không biết sao họ gọi tôi là khó gần.

 

Tôi có lý do ăn cắp vì tôi sợ xa lánh.

 

Tôi như bị biến mất.

 

Họ nói là không có thuốc chữa.

 

Bác sĩ nói còn hi vọng.

 

Đôi lúc cũng mất khoảng 30
đến 40 năm sau.

 

Mặc dù bị giam 30 đến 40 năm...

 

Tôi biết.

 

Tôi tự mình thừa nhận
vì tôi không muốn vào tù.

 

Taxi!

 

Khi nào tôi cảm thấy nó sắp
đến, tôi sẽ đứng thẳng ngay đây.

 

Đây là bệnh viện thứ 5 mà
tôi vào trong 4 năm quá.

 

Nếu làm việc kiên trì, tôi có thể
quản lý bệnh viện và giá thuốc.

 

Nhưng cô có biết tôi kiên trì trong
40 năm như thế nào không?

 

Không có xa lánh à?

 

Cô nghĩ sao?

 

Chỉ...

 

Cho một hi vọng.

 

Và...

 

Tiếp tục mạnh hơn.

 

Sức mạnh?

 

Nhưng Young- Goon không có sức mạnh.

 

Tôi chưa bao giờ nghĩ
anh anh cởi mở thế này.

 

Hôm nay cô thực sự bị sốc?

 

Sul - Mi?

 

Mọi người đều nghĩ.

 

Điều trị gây sốc là vô nhân đạo.

 

Nhưng không phải như vậy.

 

Phương pháp cho những người bị
trầm cảm và thần kinh.

 

Tôi biết.

 

Những bệnh nhân này không ăn.

 

Bởi vì trầm cảm, cảm thấy
đau buồn và bị lừa.

 

Họ thường bắt đầu ăn trở lại.

 

2 đến 3 ngày sau khi uống thuốc.

 

Nhưng Young- Goon không có phản
ứng gì với thuốc cả.

 

Young- Goon không ăn , ngủ hay đi lại.

 

Cô ta quăng hết thuốc.

 

Cô ta hoàn toàn bị suy sụp.

 

Đó là mặt trái của cách
điều trị gây sốc sao?

 

Có thể một số ký ức bị mất đi.

 

Nhưng bị mất cũng không sao nhưng
hãy làm ơn khiến cô nó ăn lại đi.

 

Sao bà ở đây?

 

Có lẽ ta phải nhẫn tâm từ trước...

 

Con là người duy nhất mà
bà có thôi, bà ơi.

 

Khoan đã.

 

Con sẽ lấy hàm răng giả cho bà.

 

Và giết hết bọn họ.

 

Sao?

 

Mục đích của...

 

Sao cơ?

 

Sự tồn tại là.

 

Chậm thôi.

 

Bà.

 

Sao?

 

50%.

 

60%.

 

7 0%.

 

80%.

 

90%.

 

Pin đầy.

 

Cô khoẻ chưa?

 

Rồi.

 

Tôi là ai?

 

Bác sĩ Choi Seul- Ki.

 

Ai là thủ tướng của hàn quốc?

 

Ok, cô đã hồi phục rồi.

 

Trí nhớ sẽ dần phục hồi mà thôi.

 

Tôi chưa bao giờ biết nơi đầu tiên.

 

Cô nhớ được gì?

 

Mọi thứ.

 

im lặng, tôi luôn bị móc bởi một dây kim loại.

 

Còn gì nữa?

 

Trong lò ấp trứng.

 

Bà tôi kể lại.

 

Khi tôi sinh ra rất yếu.

 

Họ sợ tôi chết nên ấp trong lồng kính.

 

Cái máy điện tử đó đã nuôi tôi lớn.

 

Young- Goon.

 

Cô nói tại sao cô không ăn không?

 

Cô có giọng nói nào kêu cô đừng ăn?

 

Cô lo lắng là thức ăn có độc à?

 

Cô muốn nhịn đói đến chết sao?

 

Đúng vậy không?

 

Thỉnh thoảng tôi cũng muốn chết.

 

Cô còn trẻ sao lại muốn chết?

 

Chúng ta phải trải qua
những thăng trầm cuộc sống.

 

Tôi có thể đi dạo ở đây.

 

Tôi cảm thấy khoẻ rồi.

 

Tôi như được sinh lại lần nữa.

 

Không lưỡng lự bất kì điều gì.

 

Không cảm thấy tội lỗi.

 

'tôi cảm thấy hối hận với
cô ta tôi có thể chết.

 

'cẩn thận nào...

 

Young- Goon.

 

Tôi cảm thấy...

 

'thông cảm... Cho Young- Goon?'.

 

Anh nói anh cảm thấy đồng cảm?

 

Hãy lấy đi phương pháp
bay ngủ của Gop- Dahn.

 

Cô ta phát minh ra điều kỳ lạ.

 

Cô ta bay đến Kyu- Suk
mỗi buổi tối.

 

Tôi sẽ đổi giọng với anh.

 

Anh sẽ nghe tôi nói.

 

Và nói giọng tôi hay như thế nào.

 

Cô thấy giọng cô được chưa?

 

Tiếp tục đấu tranh với cái đói.

 

Tham gia đi, Eun- Young.

 

lấy giọng của Eun- Young cho tôi.

 

Hài kịch bay của tôi là quan trọng nhất.

 

Sau đó là kịch của SK- ll.

 

Kyu- Suk là của tôi.

 

Nói cho tôi nghe sao anh chống lại nạn đói?

 

Tôi nghĩ đó là sai lầm của tôi.

 

Hãy tránh xa Young- Goon.

 

Tránh cô ta càng sớm càng tốt.

 

Hai người tách ra đi.

 

Mọi người.

 

Mọi người có biết tại sao Young- Goon
bị nhốt trong phòng không?

 

Cô ta bỏ ăn một khoảng thời gian dài.

 

Và đang suy kiệt.

 

Do đó cô ta phải ăn dưới
sự chăm sóc của chuyên gia.

 

Nếu cô ta tiếp tục nhịn ăn trong
3 ngày nữa Young- Goon sẽ chết.

 

Có hiểu không nào?

 

Hít thức ăn lên mũi là đau lắm.

 

Ăn nào.

 

Ngon lắm.

 

Ăn không dùng ống nha?

 

Cô ta nói không muốn ăn.

 

Để tôi đi.

 

Cô ta không muốn ăn.

 

Oh trời ơi! ll- Soon!

 

Này này bình tĩnh lại nào.

 

Các người không thể làm vậy khi
chưa được bệnh nhân đồng ý.

 

Cô ta chưa ăn gì mà.

 

Young- Goon!

 

Máy bán hàng tự động.

 

Young- Goon!

 

Thả cô ấy ra.

 

Cô ấy không muốn ăn.

 

Thả cô ấy ra.

 

Cô ấy không muốn ăn đâu.

 

Em không sao chứ ?

 

Em hy vọng là anh không bị đánh.

 

Đưa tay em ra nào.

 

Bỏ nó vào đi.

 

Hãy để nó lên lòng bàn tay
và chà mạnh ngón chân.

 

Nó sẽ tạo ra tĩnh điện và có thể làm
người em lơ lững đó.

 

Em không ăn gà đúng không ?

 

Anh sẽ hát cho em nghe nhé.

 

Khi em bay được hãy thu nhỏ người lại.

 

Khi anh đến vùng đất Scốt len.

 

Và anh cố gắng trèo qua các ngọn núi.

 

Vào một ngày chủ nhật đẹp trời
anh đứng trên những đỉnh núi.

 

Anh đã gặp một cô gái nhỏ
trong một ngôi nhà bằng gỗ.

 

Và cô ấy đã dạy anh hát.

 

Và anh sẽ dạy lại cho em nó
hát như thế nào.

 

Khi anh đến vùi đất Scốt len.

 

Anh cố gắng vượt qua những ngọn núi.

 

Vào một ngày chủ nhật đẹp trời
anh đã đứng trên những đỉnh núi.

 

Anh đã gặp một cô gái nhỏ
trong ngôi nhà bằng gỗ.

 

Và cô ấy dạy cho anh hát.

 

Anh sẽ chỉ lại cho em hát như thế nào.

 

Vấn đề là ở đây.

 

Nhìn vào khuôn mặt này xem.

 

Một người đàn ông bình thường
sẽ không để cho cô ấy một mình.

 

Em là một nhân vật trong tiểu thuyết
nên em không thể ăn đúng không ?

 

là một nhân vật trong truyện thì em không
cần phải ăn đúng không?

 

Em sẽ bị vở ra nếu em ăn.

 

Vậy thì hãy theo anh.

 

làm ơn đi Young- Goon?

 

Đi nào.

 

Em hãy ăn đi nào tại sao lại không chứ ?

 

Em là một nhân vật trong truyện
nhưng em vẫn có thể ăn và khoẻ mạnh mà.

 

Bà.

 

Young- Goon! cháu tôi.

 

Young- Goon!

 

Con không dùng đâu. Con chỉ muốn nó
trong như thế nào thôi.

 

Răng của con sẽ rụng hết.

 

Mỗi khi nhớ bà thì hãy dùng nó.

 

Nhìn thấy không? Răng của bà đã rụng
hết rồi chúng chỉ là răng giả thôi.

 

Bà nói dối ! Bà không có
nơi nào đầu tiên cả.

 

Cái răng chết bầm.

 

Ôi lưng bà đâu muốn chết đây này.

 

Young- Goon, con phải để bà đi thôi.

 

Young- Goon, cháu yêu của ta.

 

Bà ơi, bà.

 

Mục đích của chuyện này là.

 

Gì ạ ?

 

Mục đích của việc tồn
tại là gì hở bà.

 

Bà ơi.

 

Bà em đã bay mất rồi.

 

Đừng buồn bã.

 

Bà ấy đã được hoả táng và
chỉ còn lại những tro tàn mà thôi.

 

Một tuần trước.

 

Mẹ đã nghĩ về con và mang cho con cái này.

 

Đó là bà đấy.

 

Họ đã trộn nó lên rồi.

 

Mẹ ơi.

 

Young- Goon ở đây này.

 

Con đã không nói cho người ở
đậy con là con chuột phải không?

 

ý mẹ là một nhân vật trong tiểu thuyết ấy ?

 

Con đã làm phải không.

 

Tại sao con chỉ nghĩ về mình thôi vậy ?

 

Một người không thể đi vòng vòng
chỉ để nói những điều họ muốn.

 

Mẹ ơi ?

 

Gì nào ?

 

Có những chuyện con thật sự muốn nói.

 

Chuyện gì nào ?

 

Răng giả của bà.

 

Mẹ đã bỏ nó rồi phải không ?

 

Đó là vì sao bà không thể
ăn được củ cải trong bệnh viện.

 

Woe là tôi.

 

Woe là tôi.

 

Woe là tôi.

 

Bài ơi, con.

 

Con đang đứng tại nơi mà
những nỗi u buồn điều bị cấm.

 

Đừng dừng lại.

 

Em không ăn gì hết nên trong
người em không có sức đấy.

 

Cơm trắng với.

 

Cùng với hơi nước đang thoát ra.

 

Một ngày vô nghĩa
gạo trắng mùa đông.

 

Nếu mà có thịt nướng
để ra ngoài cái que xiên
thì em có thể ăn hết.

 

Quả hồng đã nói vậy đấy.

 

Em ngại vì.

 

Hãy cho một em một bờ môi.

 

Cây lúa mùa đông
bà sẽ say với những củ cải.

 

Cây lúa mùa xuân.

 

Mùa hè.

 

Mùa thu.

 

im lặng.

 

Nhỏ nhoi.

 

Chúng là một sự can đảm.
Tất cả chúng là gạo.

 

Xung quanh bà mẹ ngây
thơ cùng đứa con.

 

Đang ăn những cọng mì dai và nhẹ.

 

Anh ta chuyên gây rắc rối.

 

Ôi một trái tim.

 

Young- Goon?

 

Young- Goon!

 

Cả triệu tấn gạo nè.

 

Thiết bị này có thể chuyển đổi năng lượng
của thức ăn thành năng lượng điện.

 

Và khi em ăn cơm.

 

Nó sẽ nén và giải phóng ra.

 

Năng lượng.

 

Và nạp khá lâu đấy.

 

Thức ăn là thứ tốt nhất khi em đói.

 

Cơm là nhân tố để nạp năng
lượng cho em mỗi ngày đấy.

 

Nó không quá phi thường đúng không ?

 

Đây là cánh cửa.

 

Nó luôn ở phía sau.

 

Thật thế ư ?

 

Và bây giờ.

 

Em vui lòng cởi ra đi.

 

Sao cơ?

 

Cởi ra đi.

 

Anh sẽ rọc da em ra để mở cánh cửa.

 

Anh đang mở nó ra đây.

 

Đừng hỏi tại sao.

 

Em cảm thấy nhột đấy.

 

là bở vì cánh cửa nằm ở đó.

 

Cửa đã mở rồi anh sẽ cho tay vào
và đặt thiết bị đó vào.

 

Được.

 

Anh sắp làm đây.

 

Ôi nhìn bụi này.

 

Em mong là em sẽ cảm ơn anh
khi anh làm xong.

 

Và cũng vì việc lén lút ăn cắp
sự cảm thông của em trước đây.

 

Em muốn, nhưng.

 

Em đã bị khoá lòng biết ơn lại rồi.

 

Vì qui định là để cảm thấy biết ơn.

 

Sao cơ ?

 

Củ cải say.

 

Trước tiên cầm muỗng bằng tay phải.

 

Thứ hai là múc cơm và đưa vào miệng.

 

Thứ ba là há miệng ra và cho cái muỗng vào.

 

Nếu như em ăn.

 

Và thiết bị đó không làm việc ?

 

Anh sẽ sữa cho,
anh là thợ mà nhớ không ?

 

Có thể là không phải lúc này
nhưng nó sẽ hỏng về sau này thì sao ?

 

Hay là sau nữa ?

 

Hãy gọi cho anh anh sẽ
làm một nhà sửa chữa.

 

Nó được bảo hành trọn đời.

 

PARK ll- Soon, chuyên viên
kỹ thuật điện tử.

 

Thẻ bảo hành trọn đời.

 

PARK ll- Soon, chuyên viên kỹ
thuật điện tử.

 

Thẻ bảo hành trọn đời.

 

Bảo hành trọn đời.

 

Bảo hành trọn đời.

 

Ba, há miệng ra vào cho cơm vào.

 

Bốn, ngậm miệng lại và nhai cơm.

 

5.

 

Chúng ta sẽ bắt đầu nhai.

 

Nhai nhai.

 

Em không sao chứ ?

 

6, nuốt.

 

Em có thể làm được mà , Young- Goon.

 

Khi anh đếm đến 5 và vỗ tay thì
em nuốt nha.

 

Sẵn sàng chưa ?

 

Bà rất thích nghe đài.

 

Tôi cũng vậy, nhưng tôi đã không còn
thời gian để theo dõi nữa.

 

Nhưng bà thì luôn theo dõi.

 

Bởi vì bà luôn ở nhà suốt ngày.

 

Chúng tôi nghe chương trình lúc
4h khi mà mẹ đi làm về.

 

Cùng với dì và chú nữa.

 

Young- Goon, vặng nhỏ xuống đi con.

 

Mùi gì thế này?

 

Ôi.

 

Mẹ cứ ăn củ cải suốt ngày,
nó bị hư rồi.

 

Tôi nghĩ suốt ngày chỉ làm việc ở nhà.

 

Với bà ta như thế này.

 

ý tôi là làm suốt ngày và
về nhà để nghĩ.

 

làm sao mà sống nổi đây ?

 

Bà muốn nghe đài.

 

Bà thích nó hơn bất cứ thứ gì.

 

Bà thông minh hơn
Young- Goon một chút.

 

Mẹ dì và chú hãy im đi.

 

Con và bà không thể nghe đài được.

 

Tôi nói vặn nhỏ xuống.

 

Nó làm tôi nhức đầu.

 

Coi nào xe cấp cứu đang chờ kìa.

 

Chúng ta nên đưa đi sớm hơn.

 

Mục đích của cuộc sống là.

 

Bác sĩ ?

 

Bí mật của cuộc sống là.

 

Tôi đã biết được nó
và tôi sẽ không nói.

 

Tôi sẽ nói cho cô chứ ?

 

Sự thật thì tôi là.

 

Young- Goon này.

 

Nhột lắm.

 

à cô là một nhân vật trong
tiểu thuyết , Young- Goon!

 

Chắc là vất vả cho cô lắm nhỉ.

 

Được rồi bây giờ tôi đã biết.

 

Sau khi được biết thì việc tin tưởng
lẫn nhau là điều quan trọng hơn hết.

 

Cô tin tôi phải không nào ?

 

Nhưng cô biết cái gì quan trọng nhất
giữa sự hiểu biết và tin tưởng không ?

 

Hãy ăn vào đi, ăn thức ăn vào.

 

Hãy là ?

 

Tôi ?

 

là ?

 

Đầu?

 

Đầu!

 

Đầu gối.

 

Tiếp tục nào.

 

Da?

 

A?

 

Yo, Ra, A?

 

A?

 

Da?

 

- Da?
- Da!

 

Em là trái bom nguyên tử và
mục đích của em là.

 

Một thế giới.

 

Đầu gối là cả tỉ cái then.

 

Em là một trái bom nguyên tử.

 

Bom nguyên tử ư ?

 

Mục đích tồn tại là.

 

là.

 

Mục đích tồn tại là.

 

Thế giới.

 

Cần hàng tỉ Vol.

 

Hàng tỉ vôn ?
cần hàng tỉ vôn, bom hạt nhân.

 

Thế còn zend?

 

Ai là Zend?

 

im nào.

 

Thời tiết tuyệt quá hả ?

 

Không nên quăng như vậy.

 

Tại sao không ?

 

Tôi chỉ nhổ có một cái thôi mà.

 

Cần đến hàng tỉ vôn.

 

Tại sao một cô gái trẻ như cô lại làm vậy ?

 

Chúng ta phải sống cùng với nó
cho dù dày hay mỏng.

 

Đi thôi nào nhanh lên.

 

Anh nghĩ cả tỉ vôn chỉ trong cái
chai này thôi sao ?

 

Xung quanh cô gái ngây thơ.

 

Đang ăn mì.

 

lạnh thật.

 

Quả hồng.

 

Cơm.

 

Anh có thấy cái nút đâu không ?

 

Đó là người đã quăng cái tờ giấy.

 

Và có thể là ở đâu đó.

 

Anh nó nói gì vậy ?

 

Chai rượu quí giá bị
nước mưa tràn vào rồi.

 

Gì thế.

 

Nếu như ông ta không đánh em?

 

Huh?

 

Hãy hy vọng đi.

 

Hãy giữ sức của chúng ta.

 

Chúng ta sẽ làm gì ?

 

Hãy cởi bỏ đôi vớ ướt đi.

 

Nhưng không chỉ mình nó ướt.

 

Có nhiều thứ khác ướt hơn
tất của chúng ta nữa.

 

CJ Entertainment presents

 

Moho Film production

 

PARK Chan-wook film

 

Executive Producer/Miky LEE

 

Associate Producers/
KlM Joo-sung, Joon H. CHOl

 

Executive Producer/LEE Tae-hun

 

Casting by LEE Joo-yeol,
PARK Sung-hea, CHO Hae-sung

 

Line Producer/KANG Hyun

 

Assistant Director/SEOK Min-woo

 

Makeup Artist/KlM Hyun-jung

 

Sound Recordist/JUNG Jin-uk

 

Sound Design/KlM Suk-won,
KlM Chang-sub

 

LlM Soo-jung, JUNG Ji-Hoon

 

One, connect the speakers

 

And assemble the covers
with care to direction.

 

speaker...

 

Covers, direction...

 

Two, turn the routers to the end
in the direction of the stator

 

Fit the knobs in a straight line

 

Music/CHO Young-uk
with the screws.

 

Routers...

 

Direction to stator.

 

Costume Design/CHO Sang-kyung
Young-goon before the incident?

 

For instance, did she stop
eating suddenly?

 

l'm afraid l didn't have time
to notice things like that

 

Visual Effects/LEE Zeon-hyoung
l'm so busy at the restaurant.

 

Truth is, my mother
was raised by Young-goon.

 

Pardon me?

 

No, l mean, my mother
raised Young-goon.

 

- That's why the young one talks
- Three, push metal plate 2 x 23 in...

 

- rather like an old person.
- and set it on the back case

 

Editors/KlM Sang-bum, KlM Jae-bum
Could l meet her grandmother?

 

She went to a home for Alzheimer's.

 

She ate nothing but radish
for six months.

 

- Radish?
- Like for pickled radishes.

 

- Bolt 1.7 x 4
- l see.

 

Yes?

 

70kg of tripe, did you get
the head meat, ears, liver, and womb?

 

No, we need to get at least 100kg.
You know it's hard to get nowadays.

 

When l was young,

 

Once when l was little, l came home
early from school with a bad headache.

 

- A head?
- Yeah, head meat.

 

No, get 60kg of tongue.

 

Yeah.

 

lt hurt so much that
as soon as l got home...

 

l started calling from the yard!

 

Mom!

 

Mom!

 

Five, fasten the insulator to
the speaker on the front case...

 

lnsulator, speaker, front case,
assemble the circuit board...

 

- What are you doing?
- Back case...

 

Volume...

 

Bolts 2 x 8, fasten...

 

She was...

 

Feeding some mice.

 

Six,

 

Connect the tester and
switch on the radio.

 

Switch of radio.

 

Lighting/PARK Hyun-won
to the home for eating radishes, too?

 

The smell was really bad
whenever she ate radishes.

 

10 to 25...

 

- Were they pet mice?
- Normal.

 

They were strangers to me.

 

- Seven, once the check is done...
- The check.

 

- Pull the antenna up high...
- The Antenna.

 

Turn the frequency knob to find
a broadcast station.

 

Broadcast, broadcast.

 

Eight, split the end of the wire
in two and take of the covering

 

My mother told me.

 

She had a secret that
she really shouldn't tell.

 

But she didn't want
to hide it anymore

 

That those mice were
my little brothers and sisters.

 

'As much as you're my daughter,
so are these mice'

 

'l am the mother mouse.'

 

Production design/RYU Seong-hie

 

- l see.
- Nine

 

- Cut left wrist with knife...
- Wrist... knife...

 

My poor mother.

 

Mother was always so timid...

 

- Put in the uncovered wires...
- Wires...

 

Did Young-goon know about
her grandmother's story, too?

 

Bind it with duct tape.

 

- Young-goon?
- Tape.

 

Of course not.

 

Mother probably felt a little
closer to the mice that day.

 

Cinematography/CHUNG Chung-hoon
to the pig intestines, too.

 

Written by CHUNG Seo-kyung
with your patients?

 

PARK Chan-Wook
Ten, plug into an outlet.

 

Plug.

 

Did Young-goon ever say

 

Producer/LEE Chun-young
she was something else, too?

 

Never, doctor.

 

Young-goon is a human being.

 

Her grandmother's thing
wouldn't have much to do...

 

with Young-goon's trying
to commit suicide, would it?

 

l'm a Cyborg, but that's OK
My girl will be okay, right?

 

Produced and Directed by
PARK Chan-wook

 

SON Eun-young, WANG Gob-dan

 

CHA Young-goon

 

l wonder if a kid like you
could take the food here.

 

What could your parents
be thinking of, sending you here?

 

After all, parents are always
the most important factor.

 

For girls,
it's especially the father.

 

Like for her over there.

 

They say 10 years ago,
a patient disappeared.

 

His name was Oh Dong-soo and
he was thin and pale like rice paper.

 

And he was plagued
by non-stop hiccups.

 

The staff, the military and police,
they searched everywhere for him

 

They even had the hounds up
in the mountains.

 

Said he was a dangerous psychopath.

 

About a week went by...

 

before they realized this clock
was making hiccupping sounds

 

He was comfortably
curled up in here, dead.

 

Listen.

 

That sound.

 

l can't live
like this anymore.

 

Come over here.
Look at here.

 

Believe it or not, kid.

 

This is crazy!

 

- Listen everyone, this is insane!
- Dae-pyong, calm down!

 

Who put you up to this?
You thieving bastards!

 

How dare you imprison a police
officer on duty! Bastards!

 

- Catch Park ll-soon!
- Calm down! Dae-pyong, please!

 

- Calm down!
- Police!

 

911!

 

Dr. Kim!

 

He did it again.

 

A police officer?
Who is he kidding?

 

He's just a uniform freak.

 

He put on a schoolgirl uniform,
killed his wife...

 

And burned his house down.

 

Let's change the subject.

 

That guy in the mask, they say
he used to be really handsome.

 

But after he was gang raped
in the army, he went mad.

 

He blamed his handsome face and
burned it with cigarette butts.

 

Then he sewed up his own anus.

 

That man over there.

 

He's a farmer from Kyung-san.

 

A nice, quiet bachelor all his life,

 

good to everyone in the village.

 

But he fell in love with a calf
that he delivered himself.

 

lts name was Jenny, l think.

 

He brought it into his room to live

 

lt couldn't talk, didn't have hands,
but he would wash its face.

 

And listened to the radio with it,
and so on.

 

The town folk thought he was a freak
and had him put in here.

 

But he really only loved
Jenny platonically.

 

l'm depressed.

 

Who's this chick?

 

Huh?

 

l don't know.

 

Sul-mi! You're not supposed to
take a patient around like this.

 

Not my fault.
Someone left her with me.

 

Don't be that way with me, doctor!

 

You know l'm sick! You shouldn't
embarrass me like this.

 

Did she tell you many stories,
Young-goon?

 

The things she tells you...

 

That's right! They're all lies!

 

Yes, they're all lies.
lt's called mythomania.

 

She has an illness that makes her
tell tall tales.

 

She loses all her memory each time
she gets shock therapy

 

So she makes up stories to
take the place of her memories.

 

What's wrong?

 

She won't talk.

 

Psychotic depression?

 

Her grandmother was schizophrenic.
Thought she was a mouse.

 

Was she afraid of her mother-in-law?

 

How'd you know that?

 

l once saw...

 

Two patients who thought
they were mice.

 

They both said they were afraid
of their mothers-in-law.

 

l don't know where to start with her.

 

She won't stir a finger.

 

Her eyes are out of focus.

 

Hey kids!

 

l'm here. You fluorescent lights.

 

No use pretending
you don't understand me.

 

Lights here aren't very friendly,
are they?

 

No matter how tired you are,
it's bad manners not to say hello.

 

How are you,
after working all day?

 

Really?

 

Then...

 

Perhaps some adlay tea, please?

 

Thank you kindly.

 

Maybe the lights in the wards
will be friendlier.

 

Since they rest at night.

 

So you knew from the beginning
that you're a light?

 

l only found out later in life
that l'm a cyborg.

 

The white 'uns came and took
my granny away in an ambulance.

 

You know the white 'uns!

 

They're all over the place here.

 

They wear white-doctors, nurses...

 

Granny!

 

Right, and orderlies!

 

- She took the radish.
- Granny!

 

But left her dentures.
So l ran after her with them.

 

Granny needs them to eat radish.
She's a mouse, you know.

 

Just then, a bike came up
and took me.

 

But a bike can't beat an ambulance.

 

Even a kid in knickers knows that.

 

So l bawled and you know
what the bike said?

 

'A cyborg can beat anything.'

 

'How come you don't know that
when you're a cyborg yourself?'

 

So l had to pretend
l had always known.

 

But the problem was l couldn't
catch up to the ambulance for real.

 

So, ask me what l said
to the bike then.

 

'Confounded fool,
l'm all out of battery, you moron.'

 

So l endeavored to recharge
by listening

 

to educational broadcasts
at the factory.

 

l'm only fully recharged
when it lights up to here.

 

But look, l'm almost on empty.

 

l did as the broadcast told me,
and the ambulance brought me here.

 

l'm a machine, but...

 

l didn't come with an instruction
manual or a label on me anywhere.

 

l still don't know what my purpose is.

 

What was l made for?

 

You didn't eat your lunch, did you?

 

You won't be able to starve
yourself to death that way.

 

The cafeteria ladies keep tabs
on everything you eat.

 

A girl like you once tried
to starve herself to death.

 

She was so enthusiastic.

 

But hospitals have
force-feeding machines.

 

Doctors and professors meet
to confer on how to feed you...

 

lt's embarrassing to have them force
food up your nose in front of people.

 

So that girl is still eating,
and alive and kicking.

 

Sad, isn't it?

 

So l was thinking...

 

Want me to help you?

 

Broadcast, broadcast!

 

Broadcast!

 

Listen. There are some
really good messages.

 

Time for meditation.

 

Get up and listen to the hum of
the fridge in the middle of night

 

On a cold winter morning.

 

Feel the sound of the boiler
that has been running all night

 

They move us to tears because
they have a purpose of existence.

 

Think of the lighthouse's holy
and beautiful heart of love.

 

To be continued.

 

lf only l had just one
purpose of existence, too.

 

ll-soon, please, your mask!

 

Will the pretty Gop-dahn
please explain?

 

Our hospital has stabilizing rooms...

 

for those who cause discomfort
to others or create safety issues.

 

And when it is deemed
a necessary treatment...

 

- With the patient's consent.
- What consent?

 

You told me to stay in
the stabilizing

 

room until l gave my consent!

 

l told you before that if you hit
others for no reason like that...

 

You have to go in the stabilizing room.

 

But ll-soon is a thief!

 

A detestable and shameless psycho,
anti-social and schizophrenic!

 

lsn't that an attack
on his character?

 

lt's not an attack!
lt's defense!

 

He stole something
very important to me!

 

Alright, what did ll-soon steal
from you, Dae-pyong?

 

They all point to me
if anything goes missing.

 

For the past 3 days, l can't
even receive a simple serve.

 

While Park ll-soon won 5 games
just yesterday!

 

With the unique service technique
that l developed 12 years ago!

 

There's no point not stealing.
They all think l did it anyway.

 

Come on, that's not true.

 

...12 years ago!

 

l see, you lost your ping-pong game.

 

lt was about a month ago.

 

l suddenly lost my appetite
and couldn't eat.

 

Think of what it did to my skin!

 

ll-soon came and ate all my food.

 

He's the one who stole the elastic
band around my waist

 

for a whole week.

 

The elastic band
for your pajamas?

 

No, this skin colored elastic band
l was born with around my waist!

 

Look at this.
lt's all stretched out!

 

Does he mean he was born
wearing pajamas?

 

Then is ll-soon the one who stole
my memory, too?

 

You bastard!

 

You thief!

 

- Give me back my ping-pong!
- You stretched my band!

 

Mr. Pajamas, please!

 

l told you your mother
didn't leave because of you.

 

Yeah, right!

 

Then how come she never
called but once?

 

To tell me not to forget to
brush my teeth before bed!

 

Fine! l'll admit it!

 

Last night, l stole Thursday.

 

Whose Thursday?

 

How can a person steal Thursday?

 

Look, Thursday's panties are missing.

 

Monday's are right here, where else?

 

l had no idea.

 

He's really good.

 

This is a fortuitous crossing of
paths, for sure.

 

l must find out more about this thief.

 

l have this thing
l want someone

 

to steal away from me.

 

l don't know how l'll ever thank you.

 

So sorry for being so slow!

 

Hello, everyone!
How are you?

 

- Have you had lunch?
- Sure.

 

Yeah, l have.

 

Have you had lunch?

 

Don't skip the meal.

 

Psycho.

 

l'm not a psy-cho.

 

l'm a cy-borg.

 

Ah, l let slip.

 

l promised Mom l wouldn't.

 

Mom, l think l'm a cyborg.

 

What's that?

 

l think it's kind of like a robot?

 

Have you missed a period?
Because you're a cybor?

 

Anything you want to eat?
Like radishes?

 

Then it's okay.
Now go get some sleep.

 

lt's okay if you're a cybor.

 

lt won't interfere with
the way you live.

 

Just don't let anybody know.

 

Who would come to eat at a shop
where the daughter's a cybor?

 

Cyborg, are you thinking of
your Granny?

 

l certainly am.

 

You aren't feeling sad, are you?

 

No, why of course not!

 

She's wondering about you, too...

 

And why you haven't killed
the white 'uns yet.

 

She wonders why you don't bag
the white 'uns that dragged her away.

 

And bring her the dentures.

 

But l...

 

l don't have enough power.

 

This charging method seems to
have its limitations.

 

l hope it's not
because of sympathy.

 

You know that sympathy is
the worst of the 7 Deadly Sins.

 

No, really...

 

lt's not because of sympathy.

 

For your reference,
the other 6 are as follows.

 

Being sad.

 

Restlessness.

 

Hesitating about anything.

 

Useless daydreaming.

 

Feeling guilty.

 

Thankfulness.

 

The above was in
the order of evilness.

 

Yes

 

Useless daydreaming about whether
the white 'uns have grannies, too...

 

Sympathy for their grannies
if the white 'uns died...

 

And hesitating about killing them.
You must forego these sins.

 

Floriculture Therapy

 

Take your ping-pong back.

 

lt makes my butt itchy
every time l play.

 

The right cheek.

 

Transfer!

 

- Go Dae-pyong!
- Go, doc!

 

He is very polite.

 

He's so humble he can't
even walk forwards.

 

Court etiquette, he says.

 

He thinks it's his fault
when anything goes wrong.

 

Are you there?

 

- Hello?
- What is it?!

 

Just wondering if it was
my fault you lost?

 

He happened to drive past
the scene of an accident...

 

And he was convinced
it was his fault.

 

He followed the victims around
apologizing.

 

When they couldn't stand it
any longer...

 

They reported him and
he was brought to this hospital.

 

l said no!

 

lt wasn't your fault, Duk-chun.

 

lt's my ping-pong!
lt's too itchy to play!

 

Duk-chun is an expert at saying
redundant things.

 

lsn't ping-pong about
giving and receiving?

 

l don't think so!

 

Must one always receive
after giving?

 

Can't there be ping-pong
where we only give?

 

So it was my fault.

 

A cat is, above all,
a furry animal.

 

Actually, my wife is furry, too.

 

lsn't it obvious l'd become impotent

 

with a furry wife?

 

l'll hear from the judiciary soon.

 

l filed a suit against her.

 

She hid that she's a furry monster
when we got married.

 

Making a police officer impotent is
an obstruction of his duties.

 

Alright, transfer!

 

Hello, there!

 

How are you all doing?

 

Have you had lunch?

 

Hello!

 

How are you? Hello!

 

Have you had lunch?

 

Oh my god.

 

l'm so sorry.

 

Are you okay?

 

l'm so sorry.

 

- How can l tell you how sorry l am?
- l'm so tired!

 

l'm sorry l made you tired.

 

Why do l always tire people out
like this? l'm sorry.

 

l had a dream...

 

To make amends to everyone
l've ever troubled.

 

People should make amends
whenever they've caused trouble.

 

But now...

 

l've had all my politeness stolen.

 

Now how am l supposed to apologize?

 

Do you remember
where you lost it?

 

You people don't know what
it's like to have troubled others!

 

You bitch!

 

Please steal it.

 

My sympathy.

 

Like Thursday.

 

Sympathy?

 

What's that?

 

The feeling that stops me
from killing those l should.

 

l keep thinking...

 

What if l killed the white 'uns...

 

And they have grannies, too?
The poor grannies...

 

Look, miss.

 

When you speak to a person,

 

You have to speak so that
the person can understand.

 

Well, sympathy is...

 

My mom, aunt and uncle
shouldn't have acted that way!

 

How could they have
so little sympathy?

 

No one's a mouse because
they want to be a mouse.

 

Don't even talk about moms!

 

l'm sorry.

 

And if you keep asking me
to steal something...

 

That's not stealing. lt's just
taking what you're giving.

 

Then what should l do?

 

Well, when l...

 

When l set out to steal
something from someone...

 

l have to watch that person
stealthily for a few days.

 

Can you do that?

 

No problem.

 

l have to watch them stealthily
and find something l want to steal

 

Then l get the stealthy
desire to steal.

 

Are you really up to this?

 

You can trust me.

 

Once l have the stealthy
desire to steal...

 

lt can only be completed if l steal
without the person's consent.

 

They have to hate
my stealing from them.

 

Can you do that for me?

 

promise to hate it.
l beg of you to do it.

 

Since l walk backwards
she can't follow me...

 

So she spends her time
talking to machines

 

with those dentures in.

 

She holds her hand out to doctors
and nurses to shake hands...

 

And she wants to very much
but then suddenly pulls away.

 

She loathes it so much
her hands tremble.

 

Why does she hold out her hand if
she dislikes shaking hands so much?

 

She hasn't done much,
why is she so exhausted?

 

Because she doesn't eat, no wonder.

 

Coffee.

 

Black.

 

Are you over your flickering now?

 

Lights, vending machine,
public phone, hiccup clock!

 

Have you seen my granny's dentures?

 

You can't understand me
without the dentures, can you?

 

Where are those dentures?

 

Young-goon doesn't eat her food.

 

Gop-dahn eats it.

 

Young-goon doesn't eat her food.
P.S. Gop-dahn eats it.

 

For today's gathering,
we're talking about

 

our most painful partings.

 

How about you Duk-chun?

 

Ready...

 

My most painful parting was?

 

My most painful parting was?

 

My most painful parting was?

 

Mother...

 

fucker!

 

How about me, doctor?

 

Sure! Ready?

 

My most painful parting was?

 

When l was 15 and my mom left home...

 

She took the entire family set
of electrical toothbrushes...

 

And left for good.

 

After that, l became a thief.

 

You damned thief!

 

Take your politeness back, mister.

 

Your walking backwards and
saying redundant things, all of it.

 

But why? l don't want to.

 

People can't follow me from behind!

 

Here. Transfer!

 

This news just in.

 

She was moved to a nearby hospital
but never woke from her coma

 

Granny is... critical?

 

ln critical condition...

 

The white 'uns...

 

Granny... earring...

 

Oh... eating... radish...

 

They don't like it.

 

So...

 

They won't let me give
her the dentures.

 

My Granny... loves...

 

radish... so much...

 

l must... kill them... all.

 

Confounded bastards...

 

Please...

 

Steal...

 

My sympathy!

 

Stop crying!

 

Do you hate it?

 

No?

 

l told you that you must hate it!

 

l hate it! l hate it! l hate it!

 

l truly hate it!

 

l'm taking away your sympathy.

 

Alright, transfer!

 

When l count to five and
snap my fingers, open your eyes.

 

One, two, three, four.

 

Five.

 

No sympathy.

 

Young-goon!

 

Young-goon?

 

My battery...

 

Battery is...

 

Empty.

 

Young-goon!

 

Young-goon?

 

Young-goon?

 

Wang Gop-dahn!

 

Gop-dahn!

 

Tell me the truth

 

Did you really eat
Young-goon's food?

 

Beautiful Berne.

 

Where the clear stream flows.

 

How much more will
l have to practice...

 

to get into the Edelweiss
Boys' and Girls' Choir?

 

ln my case, l have an elastic band
around my waist

 

l always feel reassured
even in strange places.

 

Stop, or our eyes will meet
and it will be scandalous.

 

Red alpine roses.
Blooming in the dew.

 

When my life reaches its end.

 

The elastic band will be
stretched to its limit

 

l've already been practicing for
31 years since l failed the audition.

 

Snap! And l'll just go back...

 

To where l started off originally.

 

Das Obuh-lan-ya Obuh-lan.

 

The beautiful mountains of Berne.

 

Das Obuh-lan-ya Obuh-lan,
Oh, my love Berne...

 

Do you think humans can
go against gravity?

 

Do you think...

 

humans can go...

 

against gravity?

 

l succeeded in my experiment!

 

Sleep flying!

 

Peppermint sherbet and
persimmon socks

 

They create static electrical tension.

 

And that makes the body float.

 

Like superconducting
magnetically levitated trains.

 

Watch. Here l go.

 

Should avoid eating things like
chicken right before flying.

 

Young-goon's always lying down
so l can't see her much these days

 

Can you see me, Sul-mi?

 

Partially, but...

 

Why don't you take it off?

 

What if l do and l'm invisible?

 

My mom and dad used to act like
l wasn't there,

 

even when l was.

 

That's why l'm good at stealing.

 

Because people can't see
me sometimes.

 

From the time l was 20,
l learned electrical wiring.

 

l made good money,
but l got caught stealing a motorcycle.

 

When l was being tried, the judge
said something only l could hear

 

Defendant Park ll-soon
will eventually vanish into a dot.

 

You shithead!

 

Oh dear!

 

l did all kinds of things in jail

 

Because l felt like l was vanishing.

 

l stole other people's
clothes to wear

 

And l brushed my teeth diligently.

 

Once your teeth start to go,
there's no turning back.

 

That's true.

 

l had a psych evaluation and...

 

They said l'm schizophrenic
and anti-social.

 

Anti-social?

 

Like stealing and fighting
for no reason.

 

And not having any sense of
guilt or sympathy.

 

But l don't know why
they call me anti-social.

 

l have my reasons for stealing.
l'm afraid l'll vanish.

 

l'm anti-vanishing.

 

They say there's no cure
for being anti-social.

 

But the doctor says to have hope.

 

Sometimes it goes away on its own
30 or 40 years later.

 

Though usually that 30-40 years
are spent in prison...

 

l see.

 

l admit myself here because
l don't want to go to prison.

 

Taxi!

 

When l feel it coming on,
l head straight back here.

 

This is my fifth hospitalization
in four years.

 

With steady labor, l can manage
the hospital and medication costs.

 

But do you think l can hold out
for 40 years like this?

 

Without vanishing into a dot?

 

What do you think?

 

Just...

 

Give up hope.

 

And...

 

Keep your strength up!

 

Strength?

 

But Young-goon has no strength!

 

l never thought you'd open up
about yourself like that.

 

Well, you're getting
shock therapy today.

 

Sul-mi?

 

People tend to think

 

that shock therapy is inhumane

 

But it isn't really, ma'am.

 

lt's a widely used treatment for
depression or catatonia.

 

l see.

 

There are patients who don't eat.

 

Because of auditory hallucinations,
delusions, or emotional distress.

 

They usually start eating again

 

after 2-3 days
when medicated.

 

But Young-goon has such
serious side effects to medication.

 

Young-goon doesn't eat,
sleep, or move.

 

She throws up her medication.

 

She's completely catatonic.

 

Are there side effects
to shock therapy?

 

There can be some memory loss.

 

That loss is okay,
but please just make her eat again.

 

You get here?

 

l should be getting merciless
as soon as possible...

 

Since l'm the only one
you've got, Granny.

 

Just wait.

 

l'll get you your dentures

 

And kill them all.

 

What?

 

The purpose of...

 

What?

 

Of existence is...

 

Slowly.

 

Granny.

 

What?

 

50%

 

60%

 

70%

 

80%

 

90%

 

Charging complete!

 

Are you okay?

 

Yes.

 

Who am l?

 

Dr. Choi Seul-ki

 

Who's the president of Korea?

 

lt's okay. lt'll come to you.

 

That kind of memory skips back soon.

 

l never knew in the first place.

 

What do you remember?

 

Everything.

 

lt was quiet and l was hooked up
with wires all over me.

 

What else?

 

ln the incubator.

 

My granny told me.

 

She said l was weak from birth

 

They were afraid l'd die so
l was in an incubator for a while

 

Electrical wires came all around
and raised me.

 

Young-goon.

 

Can you tell me why you won't eat?

 

Do you hear voices
telling you not to eat?

 

Are you worried the food
is poisoned?

 

Do you want to starve
yourself to death?

 

lt's okay

 

l sometimes
feel like dying, too.

 

Why would a young lady
like you want to die?

 

We must carry on living
through thick and thin.

 

l can walk from here.

 

l can feel my strength coming back.

 

l feel like l've been born again.

 

No hesitating about anything.

 

No feeling guilty.

 

'l feel so sorry for her
l could die'

 

'Please take care...

 

of Young-goon.'

 

'l think l'm feeling...'

 

'Sym... Sympathy for Young-goon?'

 

You're saying you feel sympathy?

 

Please steal Gop-dahn's
sleep flying method.

 

She has developed
a strange way of flying.

 

And she flies to Kyu-suk
every night and troubles him.

 

l'll give you my voice in exchange.

 

You're listening to me now so you

 

can tell how beautiful my voice is.

 

You think your voice
will be enough?

 

Go on a hunger strike.

 

Join in the strike, Eun-young.

 

Steal Eun-young's voice for me.

 

My flying socks are the second
most important thing to me.

 

Next to my SK-ll cosmetics.

 

Kyu-suk is mine.

 

Can you tell me why you are
on a hunger strike?

 

l think it's my fault.

 

Please release Young-goon.

 

Please release her soon.

 

And you two stay apart!

 

Everyone.

 

Do you know why Young-goon
is in the stabilizing room?

 

She hasn't eaten for
a long time

 

and is very weak.

 

So she has to eat under the careful
supervision of the staff.

 

lf she continues to starve
for 3 more days, Young-goon will die.

 

Do you understand?

 

l told you taking food through
the nose tube would hurt.

 

Let's.

 

How delicious!

 

Want to eat now without the tube?

 

She says she doesn't want to eat!

 

Let me go!

 

She doesn't want to eat!

 

Oh, my god! ll-soon!

 

ll-soon, calm down.

 

You can't force a patient
without their consent!

 

She has the right not to eat!

 

Young-goon!

 

The vending machine says hi.

 

Young-goon!

 

Let her go!

 

She doesn't want to eat.

 

Let her go.

 

She doesn't want to eat.

 

Are you okay?

 

l hope you didn't get hurt.

 

Hold out your hand.

 

Put them on

 

Lie on your stomach with your
arms out and rub your feet hard.

 

lt makes static electrical tension
and makes your body float.

 

You don't eat chicken, right?

 

l'll start singing for you.

 

When you start floating,
make yourself small.

 

l went across the Switzerland
where all the yodelers be.

 

l tried to run the mountains and they...

 

l climb up in the mountains
when a clear sunny day

 

l met a little Swiss girl
in a Swiss chalet.

 

She taught me how to yodel.

 

l will teach you how to yodel.

 

l went across the Switzerland
where all the yodlers be

 

l tried to run the mountains and they...

 

l climb up in the mountains
when a clear sunny day.

 

l met a little Swiss girl
in a Swiss chalet

 

She taught me how to yodel.

 

l will teach you how to yodel.

 

This is the problem!

 

Look at this face.

 

lt's natural men wouldn't
leave her alone.

 

You're a cyborg, so you can't eat?

 

You're a cyborg,
so you don't need to eat?

 

l'll break down if l eat.

 

Let's go and eat!

 

Please, Young-goon?

 

Come on

 

Let's eat! Why not?

 

You're a cyborg but you can
still eat and be OK.

 

Granny!

 

Young-goon! My child!

 

Young-goon!

 

l didn't use them. l just held
them up to see how they looked.

 

Your teeth will fall out.

 

Use them only
when you really miss me.

 

Look? My teeth all fell out
because of those dentures.

 

You're lying! You didn't have any
in the first place!

 

This confounded elastic band!

 

My back is killing me.

 

Young-goon, you have to let me go.

 

Young-goon, my dear!

 

Granny! Granny!

 

The purpose of...

 

What?

 

The purpose of existence is what?
Granny!

 

Granny!

 

She vanished into a dot.

 

No being sad.

 

She was cremated and
her ashes laid to rest.

 

A week ago.

 

l thought of you and
brought a spoonful.

 

lt's Granny.

 

They got mixed up.

 

Mom.

 

lt's Young-goon!

 

You didn't tell the people here
you're a mouse, did you?

 

l mean, a cybor, did you?

 

You did... didn't you!

 

How can you think only of yourself?

 

A person can't just go around
saying everything they want to!

 

Mom?

 

Yes?

 

There's something
l really want to say.

 

What is it?

 

Granny's dentures...

 

You left them behind on purpose,
didn't you?

 

So she couldn't eat radishes
at the sanatorium.

 

Oh, woe, woe is me!

 

Oh woe, woe is me!

 

Oh woe, woe is me!

 

Granny, l'm...

 

l'm in a position where
being sad is forbidden...

 

No restlessness.

 

You have no energy because you let
Gop-dahn have all your food!

 

White rice with...

 

Plumes of steam coming up from it.

 

No useless daydreaming
White winter rice...

 

lf a kebab comes along,
pull out the stick and eat it up.

 

The persimmon spoke.

 

l'm shy so...

 

Please take me in one mouthful.

 

Winter rice.
Granny's pickled radish.

 

Spring rice.

 

Summer rice.

 

Fall rice.

 

Silent rice.

 

Holy rice.

 

All is calm. All is rice.

 

Round yon virgin mother and child.

 

Eating noodles, tender and mild.

 

Her looks are the problem.

 

Oh, you heartbreaker!

 

Young-goon?

 

Young-goon!

 

lt's a rice-megatron.

 

A device that converts food
calories into electrical energy.

 

So when you eat rice,

 

lt'll compress and explode it

 

into energy.

 

Charging takes a long time.

 

Food is best when you're in a hurry.

 

Rice is sufficient for regular
everyday electric energy.

 

lsn't it incredible?

 

Here's the door.

 

They're usually in back.

 

Really?

 

Now...

 

Please remove your top.

 

What?

 

Please remove your top.

 

l'll have to cut the skin
to open the door.

 

l'm opening it.

 

No wonder why.

 

l get itchy there.

 

lt was because the door was there!

 

lt's open, so l'm putting in
my hand and attaching the device.

 

Okay.

 

l'm going in.

 

Look at all that dust!

 

l wish l could thank you
for all you've done.

 

For stealthily stealing
my sympathy before, too.

 

l'd like to, but...

 

No thankfulness
l'm forbidden...

 

by law to feel thankfulness.

 

What?

 

Pickled radish!

 

One, hold the spoon
with your right hand.

 

Two, take some rice
and bring it to your mouth.

 

Three, open your mouth
and put the spoon in.

 

What if l eat,

 

And the rice-megatron doesn't work?

 

l'll fix it.
l'm a technician, remember?

 

Maybe not now, but what if it
breaks down later?

 

Or after that?

 

Call me.
l make house calls for repairs.

 

lt's a warranty for life.

 

PARK ll-soon
Certified Electric Technician

 

(Rice-megatron Expert)
Warranty for Life

 

PARK ll-soon
Certified Electric Technician

 

(Rice-megatron Expert)
Warranty for Life

 

Warranty for life.
Warranty for life.

 

Warranty for life.
Warranty for life.

 

Three, open your mouth
and put the spoon in.

 

Four, close your mouth and
slowly pull the spoon out.

 

Five.

 

We're going to chew.

 

Chew. Chew.

 

Are you OK?

 

Six, swallow.

 

You can do it, Young-goon.

 

When l count to five and snap,
you'll swallow.

 

On five.

 

Ready?

 

One

 

Two

 

Three

 

Granny liked listening to the radio.

 

Me, too. l lose track of time
listening to the radio.

 

But, she listened to
keep track of time.

 

Because she was at home all day.

 

We were listening to the 4:00 show
when mom came home.

 

With my aunt and uncle.

 

Young-goon, turn down the radio.

 

What's that smell?

 

For crying out loud!

 

Eating radish all day,
of course it'd stink.

 

l rest all day and come home to work

 

with her here like this.

 

l mean, work all day and
come home to rest.

 

How could you bear living like this?

 

Granny likes listening to the radio.

 

She likes this one even more since...

 

Her clever little Young-goon
made it for her.

 

Mom, aunt, uncle! Shut up!

 

We can't hear the radio.

 

l said, turn down the radio!

 

lt's giving me a headache.

 

Come on, the ambulance is waiting.

 

We should have taken her to
the sanitarium way before!

 

The purpose of existence is...

 

Doctor?

 

The secret of my existence.

 

l have a secret
l'm not supposed to tell.

 

Shall l tell you?

 

The truth is, l'm...

 

Young-goon.

 

That tickles.

 

So you're a cyborg, Young-goon!

 

lt must have been hard for you.

 

lt's okay, now l know.

 

After knowing, trusting
is the more important thing.

 

You trust me, right?

 

But you know what's most important
after knowing and trusting?

 

Eating. Eating food.

 

Be?

 

Me?

 

Be?

 

Nee?

 

Nee!

 

Knee.

 

Next one.

 

Da?

 

A?

 

Yo, Ra, A?

 

A?

 

Da?

 

- Da?
- Da!

 

You're a nuke bomb your purpose
zov existence zis...

 

World zend.

 

Knee da billion bolts.

 

You're a nuke bomb.

 

A nuke bomb?

 

Purpose of existence zis...

 

Zis...

 

Purpose of existence is.

 

World zend.

 

Need a billion volts.

 

Billion volts?
Need a billion volts. Nuke bomb.

 

What's a zend?

 

Who's Zend?

 

Shut up!

 

Perfect weather, isn't it?

 

You shouldn't throw trash away
just anywhere.

 

Why not?

 

lt'll all be over once l blow up.

 

You're a nuke bomb. Your purpose of
existence is the world's end.

 

Need a billion volts.

 

Why would a young lady
like you blow up?

 

We must carry on living
through thick and thin.

 

Come on, hurry up!

 

Think there's really a billion volts
in one bolt of lightning?

 

Round yon virgin.

 

Eating noodles.

 

lt's cold.

 

The persimmon.

 

The rice.

 

Have you seen the cork for this?

 

The person who throws away paper

 

and gum any place probably lost it.

 

What's he talking about?

 

The precious wine got rain in it!

 

What a waste!

 

What if it doesn't hit me?

 

Huh?

 

Just, give up hope and...

 

Let's keep our strength up!

 

What do we do now?

 

Let's just take off
our wet socks anyway.

 

But they're not the only things wet.

 

More than our socks are wet.